Từng đọc được một câu trả lời rất hay: Không cố gắng làm vui lòng người khác, không chiều chuộng thế giới, không vướng bận hậu quả của quá khứ, không chờ đợi ngày mai chưa rõ ràng. Được yêu thương là phúc phận, tự yêu thương mình là trách nhiệm.
Nếu việc yêu bản thân cũng chia thành nhiều cấp độ, ít nhất cũng có thể chia thành 7 cấp như dưới đây. Bạn xem mình đang ở cấp độ nào?
Cấp độ thứ nhất: Chăm sóc bản thân
Bạn có còn đang qua loa với cuộc sống không?
Thẻ gym bạn làm trước Tết, vì lỡ 1 lần lười biếng nên đã bị bỏ xó. Nguyên liệu trong tủ lạnh, vì không có thời gian nấu ăn mà đã hết hạn. Đặt mục tiêu đi ngủ sớm, nhưng sau khi nằm xuống giường thì đầu óc lại tràn ngập những công việc chưa hoàn thành khiến bạn trằn trọc không ngủ được.
Cuộc sống cuốn chúng ta chạy nhanh đến nỗi, chúng ta bắt đầu ăn uống không kiểm soát, “phản kháng” bằng cách nằm dài, thức đêm làm việc như sự tự nhiên. Nhưng nếu không tốt với bản thân mình lâu ngày, cơ thể sẽ đòi hỏi bạn phải trả giá.
Mọi khó chịu nhỏ của cơ thể, những cơn đau đột ngột, đều là lời nhắc nhở bạn: Nếu không có sức khỏe, tất cả những điều tuyệt vời và giá trị đều không còn ý nghĩa.
Chăm sóc tốt cơ thể, từ bỏ lối sống không lành mạnh, là nền tảng của việc yêu thương chính mình. Từ hôm nay, dù công việc bận rộn đến đâu cũng đừng qua loa với ba bữa; dù cuộc sống mệt mỏi đến đâu cũng đừng lơ là giấc ngủ.
Mệt mỏi, hãy dừng lại và thư giãn một chút, cho mình một chút không gian để thở; Ốm đau, đừng cố gắng chịu đựng, uống thuốc xong hãy ngủ một giấc cho tốt; Khi buồn, đừng tự làm khổ bản thân, hãy khóc một trận để giải tỏa cảm xúc.
Nhiều lúc, chúng ta nghĩ rằng yêu bản thân là một đề tài lớn lao, nhưng như Vua hề Charlie Chaplin đã viết trong bài thơ của mình: Khi thực sự bắt đầu yêu bản thân, tôi đã bắt đầu tránh xa mọi thứ không lành mạnh.
Cấp độ thứ hai: Chấp nhận bản thân
Trong thời đại thông tin quá tải này, internet tràn ngập với vô số tiếng nói: Chỉ khi có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt lớn và thân hình chữ S mới đẹp, chỉ khi tốt nghiệp từ trường danh tiếng và có công việc ổn định mới thành công, chỉ khi lái xe sang và sống trong biệt thự mới hạnh phúc…
Áp lực từ bên ngoài khiến chúng ta dễ rơi vào lo lắng về ngoại hình, về bằng cấp, về thu nhập. Và thế là bạn, làm việc quần quật mà lương vẫn không tăng, bắt đầu tự nhận mình là kẻ thua cuộc; bạn cố gắng hết sức nhưng không bao giờ đạt được như người khác, vì thế bạn bắt đầu đấu tranh nội tâm, liên tục tự đánh bại bản thân…
Thực tế không cần thiết phải như vậy. Hạnh phúc và thành công không có một định nghĩa chung, bạn cũng không cần phải theo tiêu chuẩn của người khác để xây dựng bản thân mình.
Xin hãy mở lòng chấp nhận bản thân trong những ngày còn lại, đừng ngần ngại ngợi khen bản thân. Sống tự do, tự cung tự cấp, tìm ra vẻ đẹp thơ mộng trong cuộc sống bình thường.
Cấp độ thứ ba: Làm vui lòng bản thân
Bạn có từng phải cố gắng làm mình thấp bé, hy vọng được người khác công nhận? Hay bạn sống trong những quy định do người khác đặt ra, cẩn thận từng li từng tí một, đeo mặt nạ qua ngày?
Chúng ta luôn cân nhắc điều này, quan tâm đến điều kia, nhưng lại quên mất bản thân. Cuối cùng, không nhận được chút thiện cảm nào từ người khác, bản thân lại rơi vào cảnh mệt mỏi và đầy ấm ức.
Có câu: Bất kể lúc nào, bạn cũng phải yêu bản thân, yêu đến mức trên người mình nở rộ hoa.
Đừng từ bỏ sở thích của mình chỉ vì thiên kiến của người khác, cũng đừng hy sinh đam mê của mình cho kỳ vọng của người khác. Cuộc sống nên đẹp đẽ và dịu dàng, và bạn cũng thế. Dù bình thường đến mấy, cũng đừng thua kém tháng năm; dù bận rộn đến mấy, cũng đừng phụ lòng cuộc sống.
Cấp độ thứ tư: Làm phong phú bản thân
Nhiều người có thể thức trắng đêm để xem một bộ phim truyền hình tràn ngập drama, nhưng lại không có kiên nhẫn để đọc hết một cuốn sách kinh điển. Có thể xem vài giờ video ngắn nhàm chán, nhưng lại không hứng thú xem hết một bài giảng có giá trị cho bản thân.
Điều kinh khủng nhất là cơ thể còn sống, nhưng tâm hồn lại quạnh hiu.
Một người càng ít đòi hỏi bên ngoài, càng cao yêu cầu bên trong. Không để bản thân bị cuốn theo dòng chảy cuộc sống, mà là theo thời gian trôi qua để không ngừng gặp gỡ bản thân mới.
Dù ở độ tuổi nào, đừng để thời gian trôi qua mà không làm được gì. Từ bây giờ, hãy chia tay với sự ngốc nghếch và nông cạn, trang bị cho mình trí tuệ và tầm nhìn. Dù thế giới bên ngoài thay đổi thế nào, người có kỹ năng và lòng tin vững vàng sẽ không sợ hãi.
Cấp độ thứ năm: Nhận thức về cảm xúc
Mỗi người đều có chướng ngại của mình. Những bài toán của cuộc sống, sự thất vọng trong tình cảm, sự mơ hồ về tương lai, những mâu thuẫn trong gia đình…
Sống thông minh là phải biết chăm sóc tốt cho cảm xúc của mình. Khi bạn cảm thấy buồn, không cần phải cố gắng nở nụ cười. Bạn có thể chán nản, có thể khóc, có thể vô việc, có thể ngủ một giấc đến mê man.
Nhưng xin bạn luôn nhớ: Chính cảm xúc đã đi vào ngõ cụt, chứ không phải cuộc sống của bạn bị dồn vào bước đường cùng. Cảm xúc sẽ qua đi, vết thương sẽ lành lại.
Khi bạn thất vọng với chính mình, không cần tránh né. Nếu đôi khi cảm thấy mệt mỏi, đừng ép bản thân. Cho mình một chút không gian để thở, nghỉ ngơi tốt rồi bạn mới có thể tiếp tục hướng đến một ngày mai tốt đẹp hơn.
Không có khó khăn nào là không thể vượt qua, chỉ có tâm trạng không muốn thay đổi mà thôi. Cho phép cảm xúc của mình được tự do, cho mọi việc được xảy ra, đó mới là thái độ tốt nhất để đối mặt với cuộc sống.
Cấp độ thứ sáu: Buông bỏ hối tiếc
Thiếu sót, chính là một trạng thái bình thường của cuộc sống. Cuộc đời dài lâu, chúng ta luôn có những người chúng ta định phải bỏ lỡ, những việc chúng ta bất lực.
Mọi trải nghiệm trong cuộc sống, đều là kinh nghiệm quý giá; mọi sự được mất trên đời, cuối cùng đều tìm thấy lối thoát.
Khi sự việc không như ý muốn, đừng nổi giận, mọi thứ bạn trải qua đều góp phần xây dựng nên cuộc đời bạn. Khi bạn không còn gì cả, đừng vội vàng, hạnh phúc và may mắn chắc chắn sẽ chờ bạn ở ngã rẽ tiếp theo.
Những điều bạn không thể làm được, hãy buông bỏ; những điều bạn không kiểm soát được, hãy chấp nhận. Dù sao, chuyện cũ đã kết thúc, chuyện mới mới có thể bắt đầu.
Cấp độ thứ bảy: Dung dị với nỗi đau
Cuộc đời thật không dễ dàng, ai cũng không tránh khỏi những thăng trầm.
Có người ôm chặt lấy vết thương, rên rỉ không ngừng và sống một đời buồn bã. Nhưng cũng có người cố gắng dung dị với nỗi đau, để vết thương nở hoa đẹp đẽ.
Cuộc sống không phải là cứ chăm chú vào những chuyện buồn để ám ảnh, mà là ngẩng cao đầu, hãnh diện bước đi theo hướng mặt trời mọc.
Cuốn sách cần phải lật sang trang mới, con người cần phải nhìn về phía trước. Tha thứ cho lỗi lầm của người khác, để giải thoát cho trái tim mình.
Bạn cần phải tin tưởng rằng: Những sự việc hôm nay bạn nghĩ không thể vượt qua, chỉ là câu chuyện để sau này nhớ lại mà cười.
Trong dòng chảy thời gian, mọi vết thương sẽ được thời gian chữa lành. Không còn nung nấu nỗi đau, không tự làm tổn thương bản thân, đó mới là tình yêu thực sự với chính mình.