Chúng ta đôi lúc mất bình tĩnh và trở nên nóng giận với 1 hành vi nào đó của trẻ. Những lúc như vậy, chúng ta thường la mắng, thậm chí đánh đau trẻ nhằm mong trẻ nhớ và không tái phạm. Nhưng sự thật là đâu lại vào đấy, trẻ vẫn lặp lại hành vi đó dù bạn đã nhiều lần la mắng, đánh đau, hay trách phạt. Tại sao như vậy? Có phải trẻ quá hư? Hay do cách kỷ luật của chúng ta không đủ làm trẻ sợ?
Về lâu về dài, kiểu giáo dục đe dọa còn gây ra những hậu quả khó lường. Nếu thấy con có 5 biểu hiện này bố mẹ buộc phải xem lại mình
1. Thiếu tự tin, dễ kháng cự và xung đột với người khác
Bố mẹ đe dọa và đánh mắng có thể gây ra nhiều hậu quả tiêu cực cho sự phát triển của trẻ. Khi trẻ em liên tục bị chê bai và xử phạt nghiêm khắc, chúng có thể phát triển một hình ảnh tiêu cực về bản thân mình, dẫn đến sự thiếu tự tin. Sự thiếu tự tin này có thể khiến trẻ khó thể hiện mình một cách tích cực, khó mở lòng với người khác và thiếu kỹ năng xã hội cần thiết để xây dựng mối quan hệ lành mạnh.
Ngoài ra, việc bị đối xử một cách thô bạo và không công bằng có thể khiến trẻ có xu hướng phản kháng và kháng cự lại quyền lực. Điều này có thể biểu hiện qua hành vi xung đột và tiêu cực với người khác, không chỉ trong gia đình mà còn ở trường học và những môi trường xã hội khác. Trẻ em cần được nuôi dưỡng trong một môi trường an toàn và hỗ trợ để phát triển tính cách cũng như các kỹ năng sống cần thiết.
2. Xuất hiện ý nghĩ làm lớn chuyện có thể bị người nhà biết, thà nhẫn nhịn một mình cũng không muốn phản kháng, vì vậy dễ trở thành đối tượng bị bắt nạt
Bị dọa dẫm và chịu đựng hành vi lạm dụng từ cha mẹ có thể khiến trẻ phát triển một loạt các vấn đề tâm lý và hành vi. Trẻ em có thể cảm thấy sợ hãi và lo lắng về việc bày tỏ cảm xúc hoặc phản kháng, vì sợ rằng những hành động của chúng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn từ người nhà. Điều này có thể dẫn đến việc trẻ chấp nhận đau khổ một mình thay vì tìm kiếm sự giúp đỡ.
Khi trẻ không biết cách đứng lên cho bản thân hoặc thiếu khả năng tự vệ, chúng có thể trở thành mục tiêu dễ dàng cho việc bắt nạt. Bởi vì những đứa trẻ này thường không phản đối hoặc bảo vệ mình, kẻ bắt nạt cảm thấy có thể hành động mà không phải đối mặt với hậu quả. Điều quan trọng là phải tạo điều kiện cho trẻ em một môi trường an toàn, nơi chúng có thể học cách xây dựng lòng tự trọng và kỹ năng xử lý xung đột tích cực.
3. Cực kỳ nhạy cảm, ghét môi trường ồn ào, ước muốn lớn nhất là được sống một mình
Bố mẹ thường xuyên đe dọa và đánh mắng có thể khiến trẻ trở nên cực kỳ nhạy cảm với môi trường xung quanh của mình. Những trẻ em này có thể phát triển một sự ghét bỏ đối với môi trường ồn ào hoặc căng thẳng, nơi chúng cảm thấy không an toàn và liên tục bị stress. Điều này có thể dẫn đến mong muốn được ở một mình, nơi chúng cảm thấy có thể thoát khỏi sự căng thẳng và không bị đánh giá hay tổn thương. Sự ảnh hưởng này đối với trẻ nhỏ có thể kéo dài và ảnh hưởng đến khả năng hòa nhập xã hội của chúng sau này.
4. Tính cách dễ chịu vừa phải, nhưng sau khi bị kích thích sẽ bùng phát thành sự hung hăng
Bố mẹ thường xuyên đe dọa và đánh mắng có thể tạo ra một tâm lý phòng vệ ở trẻ em, khiến chúng có thể trở nên dễ chịu và nhẫn nại đến một mức độ nào đó như một cách để tránh xung đột. Tuy nhiên, việc liên tục bị kích thích có thể dẫn đến việc tích tụ căng thẳng và cảm xúc tiêu cực, và khi không còn chịu đựng được nữa, trẻ có thể bùng phát thành sự hung hăng. Điều này biểu hiện việc trẻ không học được cách xử lý cảm xúc một cách lành mạnh và có thể phản ứng lại mạnh mẽ khi cảm thấy bị đe dọa hoặc góc cạnh.
5. Thiếu cảm giác an toàn, ít phụ thuộc vào gia đình, chuyện gì cũng không muốn nói với gia đình
Không phải vì trẻ không muốn lắng nghe, mà vì không tin tưởng gia đình có khả năng giúp đỡ, nghĩ rằng bố mẹ không thể giải quyết, chỉ trách móc bản thân mình. Bố mẹ thường xuyên đe dọa và đánh mắng có thể khiến trẻ không cảm thấy an toàn và ổn định trong chính gia đình mình. Trẻ trở nên ít phụ thuộc vào gia đình và không muốn chia sẻ vấn đề cá nhân với bố mẹ hoặc người thân trong gia đình. Điều này không phải bởi trẻ không muốn được lắng nghe, mà bởi trẻ không còn tin tưởng rằng gia đình có khả năng hoặc sẵn lòng giúp đỡ mình. Thay vào đó, trẻ có thể tự trách móc bản thân và cố gắng giải quyết mọi vấn đề một mình, mà không tìm kiếm sự hỗ trợ cần thiết.