Em bé đã vượt ra giới hạn khi tiếp xúc với vô vàn thứ mới lạ. Trộm vía là ba mẹ đã bảo bọc con bình an, con ăn ngon ngủ đủ và học thêm được rất nhiều kỹ năng mới.
5h sáng mình dậy chuẩn bị, 5h45 gọi bà nhỏ dậy thay đồ rồi cùng ra sân bay.
Bữa sáng đầu tiên tại Seoul là 2 cây chả cá chiên và hộp cơm bò trong cửa hàng tiện lợi. Chiêu Dương lúc này đang mặc kệ sự đời mà ngủ. Phải thôi, 12h trưa mà mát quá trời.
Chụp hình với tượng Vua Sejong mà Công chúa xứ An Nam ngủ ngất. Ngắm nhìn đường xá và các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau xong thì nhìn thấy công trình cổ kính này.
Chỉ là khóc đòi bế thôi chứ gặp ai con cũng cười xã giao. Đi tàu điện ngầm xong lên xe bus. Ở Hàn Quốc nhưng quen giờ Việt Nam nên toàn ra đường giờ lạ, trong xe không một bóng người.
Về ngủ trưa xong chiều đi dạo phố Myeongdong. Dựng tripod chụp tấm hình với hàng củi khô ven đường. Phố đã lên đèn, mọi người bắt đầu tụ họp về rất đông vui. Chiêu Dương cũng được thử rất nhiều món ăn mới lạ.
Tới cữ bú thì mình kiếm chỗ nào yên tĩnh tấp vô. Chiêu Dương hóng chuyện lắm nên phải vừa bú vừa chơi món gì đó mới chịu nằm yên. Chuyện ăn uống cũng được quan tâm vì phải đầy đủ dinh dưỡng thì con mới có sức chơi, theo kịp ba mẹ được.
Đến làng cổ, theo lịch trình là mình sẽ thuê Hanbok mặc chụp ảnh nhưng tới nơi thì Chiêu Dương buồn ngủ. Mình ôm em suốt cả buổi, lo cho em xong thì cũng 12 giờ trưa rồi.
Làng cổ Hanok Bukchon có rất nhiều ngôi nhà cổ có người dân sinh sống nên vào tham quan thì cũng giữ trật tự không ảnh hưởng đến họ.
Chiêu Dương muốn ăn gì mình cho thử hết luôn. Món nào nhiều gia vị quá mình rửa nước lọc qua rồi cho con ăn, mê lắm.
Một trong những món ngon nhất đối với mình khi sang Hàn đó là Bingsu dâu.
Khung cảnh này bước ra từ những thước phim lãng mạn Hàn Quốc. Lúc này là 12h trưa, toàn đi chơi giờ lạ nhưng được cái bên này mát mẻ nên cũng dễ chịu.
Chụp xuyên trưa, về tới khách sạn gần 4h chiều (2h theo giờ Việt Nam). Sau khi ăn một bình sữa thì cả nhà ngủ tới tối.
Mẹ không mặc Hanbok được nhưng cũng không tiếc. Thật sự khi du lịch cùng con nhỏ thì có nhiều cái sẽ khác với mong muốn lắm. Cũng không tạo dáng chụp ảnh được nhiều.
Đây là Tháp Namsan, nhưng trong khu này có rất nhiều “Namsan gì gì đó” mà mỗi điểm lại có hướng dẫn phương tiện khác nhau.
Trên đường xuống có hàng hoa anh đào nở rộ vô cùng đẹp, dù đã trễ rồi nhưng cũng xin xỏ chồng cho leo xuống xe bus chụp vài tấm ảnh kỷ niệm rồi leo lên.
Trời xanh, mây trắng, Chiêu Dương là nắng vàng. Cứ như trong truyện thần tiên.
Sau bao vất vả thì Chiêu Dương đã check in được thư viện khổng lồ này.
Mẹ Trân đã kết hợp chụp bộ ảnh kỷ niệm nhân dịp Chiêu Dương sắp tròn 1 tuổi. Thay vì chụp ở studio thì buổi chụp ngoại cảnh cũng lưu lại cảm xúc nhiều hơn.
Nhiều người nói “trẻ con có nhớ gì đâu mà dẫn nó hành xác” nhưng mình không đồng ý. Bé có thể không nhớ được ký ức cụ thể, nhưng khoảnh khắc gia đình hạnh phúc và cùng nhau trải nghiệm những điều thú vị sẽ nằm sâu trong tiềm thức của con. Sau mỗi chuyến đi, Chiêu Dương trở nên dạn dĩ, tò mò và hứng thú với mọi thứ xung quanh. Nhất là, con thích nghi tốt với nắng gió, sức đề kháng tăng lên đáng kể. Chỉ sợ không đủ thời gian và kinh tế, chứ nếu cho mình dẫn con đi 10 chuyến mỗi năm cũng được.