Thật bất ngờ vì lần này về quê, hai mẹ con chị dâu tôi lại thân thiết, quấn quýt bên nhau chứ không cắm cẳn, như “mặt trăng với mặt trời” như trước. Buổi tối, hơn 9 giờ, con bé đã hối mẹ đi rửa mặt sạch sẽ để nó đắp mặt nạ cho. Đoán được sự ngạc nhiên của tôi nên lúc cùng ra nhà vệ sinh, chị dâu tôi thì thầm: “Mẹ con chị thay đổi rồi, cô yên tâm”.
Chị dâu tôi cầu toàn, kĩ tính, lại nghiêm khắc đến khắt khe theo kiểu “mẹ hổ” với 2 đứa con. Con bé út sợ mẹ một phép, răm rắp vào khuôn khổ. Nhưng con lớn đang ở tuổi dậy thì nên ngang bướng, hay lý sự. Vì hay phản ứng lại mẹ nên có lần, con bé bị chị tôi phạt, không cho tiền tiêu vặt hàng tháng. Chị tôi luôn nói, “nhà này anh cô đóng vai Thiện rồi nên tôi phải nhận vai ác”. Thế nên cả hai đứa con gái ít gần mẹ, thậm chí cô con lớn còn lạnh nhạt, không tâm sự với mẹ.
Lần ấy, lớp con tổ chức chụp ảnh kỉ yếu trước khi kết thúc lớp 9 nhưng tuyệt nhiên cháu tôi không nói gì với mẹ, cũng không xin tiền vì “con vẫn còn tiền mừng tuổi”. Khi cô giáo đăng ảnh của lớp lên nhóm phụ huynh, các mẹ trong lớp thi nhau khoe ảnh chụp cùng con mình thì chị tôi mới biết chuyện và thấy chạnh lòng. Chị khóc cả tối, buồn cả tuần vì chị cứ đinh ninh, thảo nào cuối năm học, chụp kỉ yếu con cũng xin tiền và rủ mẹ đi cùng. Vậy mà…
Anh tôi hỏi con, lý do tại sao con không rủ mẹ đi chụp ảnh kỉ yếu, con bé thật thà nói: “Tại mẹ lúc nào cũng quát mắng chúng con nên con nghĩ mẹ không thích. Con sợ rủ mẹ đi, nhỡ mẹ lại quát con trước mặt bạn bè, thầy cô và các bác phụ huynh thì con xấu hổ lắm”. Anh tôi đã mang chuyện này nói lại với chị. Anh bảo chị: “Em đang đứng ở vị trí người làm mẹ để yêu cầu các con phải tuân theo ý mình. Nhưng em thử đặt vị trí của con, xem con mong muốn gì, mưu cầu gì ở bố mẹ, gia đình. Em cứ quát tháo, thị uy với các con như thế chỉ đẩy chúng xa mình thôi”.
Sau lần ấy, chị kiểm điểm lại mình và suy nghĩ rất nhiều. Chị nhận ra, chị đã ứng xử thật tệ với con. Đâu phải lời quát mắng mới giúp con nên người! Vậy là chị quyết tâm điều chỉnh hành vi. Mỗi ngày, chị thay đổi một chút, đầu tiên là kiềm chế, không mắng mỏ, quát tháo con; sau đó là quan tâm, gần gũi, chăm sóc con từ những điều nhỏ nhặt. Dần dà, chị lấy lại được cảm tình của con bé, chị thấy mình như có thêm 1 người bạn.
Giờ thì từ mẹ dùng son màu nào, gu thời trang ra sao, để kiểu tóc nào…, đều có sự góp ý của con gái. Chị dâu tôi bảo: “Phụ nữ mình chỉ để được làm mẹ thì dễ. Nhưng muốn trở thành một người mẹ tốt, tâm lý, làm bạn với con cũng phải học cô ạ”.