Vào tháng 5 năm nay, Siwen và Yiyi, một cặp vợ chồng sinh năm 1990 bị mất việc làm ở Thượng Hải. Cả 2 quyết định về quê ở Tô Châu và thuê 1 căn nhà cũ, tồi tàn rộng 80m2. Giá thuê là 3000 nhân dân tệ mỗi năm (ước chừng hơn 10 triệu đồng) và hợp đồng có thời hạn 10 năm. Tuy nhiên, ngôi nhà cũ sau khi được cải tạo đã trở thành chốn sinh sống đáng mơ ước, thậm chí khiến nhiều người cảm thấy vô cùng ghen tị.
Đoạn giới thiệu về hoàn cảnh của vợ chồng Siwen và Yiyi chỉ là phần mở đầu cho những câu chuyện nói về xu hướng hạ mức nhu cầu sống của nhiều người trẻ ngày nay. Ngay bây giờ, hãy cùng lắng nghe thêm chia sẻ của 2 vợ chồng Siwen và Yiyi cùng 1 vài người trẻ khác để xem cuộc sống ở quê của họ như thế nào nhé!
01.
Ở tuổi 34, vợ chồng tôi quyết định chuyển về sống ở vùng nông thôn. Căn nhà của chúng tôi có tuổi đời đã 50 năm, diện tích rộng khoảng 80m2.
Lúc chúng tôi đi thuê nhà, chủ nhà ngạc nhiên vì thời điểm đó không chỉ có vợ chồng tôi mà còn có rất nhiều người khác ở thành phố tới thuê nhà. Cuối cùng, chúng tôi tự đưa ra mức giá 3.000 nhân dân tệ mỗi năm (ước chừng khoảng hơn 10 triệu đồng), ký trong 10 năm. Chủ nhà vui vẻ đồng ý.
Hầu hết mọi người xung quanh đều không hiểu vì sao chúng tôi lại chọn về quê thuê nhà cũ nát rồi chi thêm hơn 40.000 nhân dân tệ (tương đương hơn 140 triệu đồng) cho việc cải tạo, cộng với tiền thuê nhà trong 10 năm là 30.000 nhân dân tệ (chừng hơn 100 triệu đồng) để sinh sống. Số tiền đó còn chưa kể phí sinh hoạt khoảng 70.000 nhân dân tệ (hơn 250 triệu đồng) trong 10 năm. Nhưng nếu xét kĩ lại, đây chẳng phải là số tiền chỉ đủ để thuê nhà trong 1 năm ở thành phố thôi hay sao?
Ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà cổ này, chúng tôi đã bị thu hút. Ngôi nhà gỗ ba gian không lớn, chỉ đủ cho hai chúng tôi ở. Trong sân còn có một cây bạch quả cổ thụ đã hơn 150 năm tuổi.
Chúng tôi đi theo con đường cải tạo với chi phí thấp, mỗi lần làm hết cũng mất một tháng. Việc cải tạo đã cố gắng bảo tồn kết cấu của ngôi nhà cũ nhiều nhất có thể, tường không được đánh bóng và sơn trực tiếp; nền không được lát mà đổ xi măng trực tiếp, đồng thời giữ nguyên cấu trúc nhà gỗ ban đầu. Ngoài ra, chúng tôi cũng sử dụng những món đồ cũ mà chúng tôi thu thập được để trang trí nội thất.
Đối với chúng tôi, thuê nhà ở nông thôn không phải là một quyết định tùy hứng mà là một lựa chọn được đưa ra sau khi trải qua một bước chuyển lớn trong cuộc đời.
Tôi sinh năm 1993, vợ tôi sinh năm 1990. Tôi đã không có một công việc nghiêm túc nào kể từ khi tốt nghiệp đại học. Còn vợ tôi từng làm giáo viên tiếng Anh trong một cơ sở giảng dạy và đào tạo, thu nhập hàng tháng rất cao nhưng lại rất bận rộn. Công việc của chúng tôi gặp nhiều biến động trong năm qua. Cả hai chúng tôi đều thất nghiệp vào thời điểm kinh tế khó khăn. Ở hiện tại, tìm được một công việc khác không phải là điều dễ dàng.
Chúng tôi luôn khao khát cuộc sống nông thôn. Khi còn nhỏ, tôi có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ ở nhà bà ngoại ở quê. Trước khi về Tô Châu chúng tôi đã đến một trang trại ở vùng nông thôn Thượng Hải được hơn nửa năm. Sống trong một ngôi nhà trên ruộng lúa, cách đó vài cây số không có người ở nên rất sạch sẽ. Sau khi trải qua quãng thời gian này, chúng tôi tự tin hơn khi trở về quê.
Sau khi sửa sang nhà xong, bạn bè từ thành phố thường đến chơi và ai cũng yêu thích. Ngay cả mẹ tôi, người kiên quyết phản đối điều đó, đến giờ cũng thấy rất ưng ý.
Sống ở nông thôn có những bất tiện, chẳng hạn như không thể đặt đồ ăn mang đi, mỗi ngày đều phải tự nấu ăn ở nhà, nhưng may mắn thay, chi phí sinh hoạt rất thấp. Chúng tôi tính toán rằng chi phí mua hàng tạp hóa hàng tháng là 1.000 nhân dân tệ (chừng 3,5 triệu đồng), hóa đơn tiện ích là 150 nhân dân tệ (hơn 500 ngàn đồng) và tiền thuê nhà là 250 nhân dân tệ (gần 900 ngàn đồng). Chi phí hàng tháng có thể được kiểm soát ở mức 2.000 nhân dân tệ (tương đương khoảng 7 triệu đồng).
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là hàng xóm ở đây rất tốt bụng và thân thiện với chúng tôi. Nhà chúng tôi hướng ra đường và nhiều dân làng đi qua đó hàng ngày. Nhưng sống ở đây lâu như vậy, chưa từng có ai nhìn hay tự ý đi vào mà không được mời.
Cuộc sống ở nông thôn rất tuyệt nhưng tôi không khuyến khích mọi người nên làm theo. Bởi, nếu bạn không có thu nhập hoặc không có tiền tiết kiệm, ở nông thôn bạn vẫn sẽ cảm thấy rất lo lắng về chuyện tài chính. Mặc dù chúng tôi không kiếm được nhiều tiền như ở thành phố nhưng mức tiêu dùng của chúng tôi giảm và ham muốn vật chất cũng giảm – vợ tôi chỉ mặc đồ ngủ ở nhà hàng ngày. Điều quan trọng hơn là cuộc sống đã trở nên dễ dàng hơn và bạn có rất nhiều thời gian để tùy ý sử dụng mỗi ngày.
02.
Khi đó, chồng tôi có linh cảm rằng thị trường bất động sản trong tương lai không mấy lạc quan và giá nhà đất có thể biến động. Ban đầu chúng tôi có hai căn nhà nhỏ ở Thành Đô và luôn mơ ước có một căn nhà vườn nên chúng tôi nhanh chóng bán một căn. Chúng tôi dự định mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô để trồng hoa và trồng rau nhưng tìm kiếm khắp Thành Đô và không thấy phù hợp. Thứ chúng tôi thích thì lại vượt xa ngân sách.
Vào tháng 4 năm 2022, tôi và chồng bán một căn nhà rộng 70m2 ở Thành Đô và thuê một khoảng sân đầy nắng rộng gần 1000m2 ở vùng nông thôn Ôn Giang.
Ban đầu chúng tôi dự định cải tạo với chi phí thấp, nhưng diện tích ngôi nhà quá rộng, lại chưa có nhiều kinh nghiệm nên gặp phải không ít khó khăn.
Các góc trong khoảng sân sau khi được cải tạo.
Đủ loại tình huống khủng khiếp khiến tôi muốn bỏ cuộc giữa chừng, thậm chí tôi còn phàn nàn với chồng tại sao ngay từ đầu anh ấy lại muốn thuê căn nhà này. Sau khi trải qua một loạt quá trình cải tạo đau đầu, tôi thầm tự nhủ, sau này nếu mua nhà tôi sẽ mua 1 căn nhà mới đã hoàn thiện, việc sửa sang thực sự rất cực. May mắn thay, chúng tôi đã có thể điều chỉnh tâm lý của mình trong quá trình này, từ từ chấp nhận vẻ ngoài không hoàn hảo của nó và cố gắng tận hưởng nhiều nhất có thể.
Sau khi cải tạo xong, mọi thứ dần ổn thoả, khoảng sân vườn này đã vô thức mang lại cảm giác an toàn tuyệt vời cho cuộc sống của tôi. Thứ nhất, giá thuê sân nhỏ rất rẻ nên bạn không cần phải lo lắng về khoản tiền phải trả hàng tháng. Thứ hai, nếu bị sa thải, tôi có thể về mảnh sân nhỏ nghỉ ngơi và điều hành một số công việc kinh doanh của riêng mình mà không phải lo cả ngày không tìm được việc làm.
Bây giờ, ngày thường chúng tôi làm việc ở thành phố, cuối tuần chúng tôi lại ra sân trải nghiệm cuộc sống thiên nhiên.
Lần đầu tiên tôi nhận ra bốn mùa trong năm đều tuyệt vời đến vậy. Trước đây, tất cả những gì tôi cảm nhận được về sự thay đổi theo mùa chỉ là thay quần áo.
Trước đây, mỗi cuối tuần, tôi đều ăn mặc thật đẹp và đi chụp ảnh ở nhiều nơi khác nhau, đổi lại tôi nhận được rất nhiều ảnh đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng. Giờ đây, cứ cuối tuần tôi lại ra mảnh sân nhỏ làm ruộng, xới đất trong vườn rau, tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên.
Khoảng sân này còn chữa lành tận gốc những vấn đề về thể chất và tinh thần mà tôi phải chịu đựng trong bao năm làm việc. Công việc của tôi trước đây rất phức tạp. Tôi thường làm việc ngoài giờ đến một hoặc hai giờ sáng, sức khỏe chưa bao giờ thực sự tốt. Năm nào tôi cũng đi khám sức khỏe và phát hiện bệnh thiếu máu. Thế nhưng bây giờ được sống trong một khoảng sân nhỏ vào cuối tuần, tôi có thể ngừng nhìn vào điện thoại cả ngày. Nhịp sống đã hoàn toàn chậm lại, và thậm chí bệnh thiếu máu của tôi đã được chữa khỏi mà tôi không hề hay biết.
Cũng có nhiều người không hiểu chúng tôi, nói rằng ngôi nhà này không phải của bạn, vậy tại sao bạn lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để cải tạo? Chúng tôi đang nghĩ, liệu có điều gì trên đời này thực sự có thể là của bạn không? Những gì chúng tôi nhận được từ khoảng sân nhỏ không thể đo bằng tiền. Ăn rau tốt cho sức khỏe quanh năm, hít thở không khí trong lành và phơi nắng suốt ngày là những điều tốt nhất cho cơ thể. Tiền không thể mua được chúng nên chúng tôi cảm thấy điều đó thật đáng giá.