Trong những năm qua, ngày càng có nhiều người sống ở các thành phố lớn bắt đầu tìm kiếm và khám phá lối sống khác. Kiệt sức trong công việc, cuộc sống đơn điệu, không có điều kiện du lịch nước ngoài, bế tắc trong hôn nhân,… và vô vàn những lý do khác khiến người ta muốn tìm kiếm một nơi để “chữa lành”.
Không phải ai cũng có thể về quê “nuôi cá và trồng rau”, thay vào đó, nhiều người đã chọn cách trở thành nông dân bán thời gian vào cuối tuần.
Cuộc sống hàng ngày trong thành phố, rồi vào cuối tuần trở về với làng quê, làn sóng: “Năm ngày thành thị, hai ngày đồng quê” này đã dần trở thành một xu hướng mới. Có rất nhiều gia đình nhiều đời sinh sống ở thành phố lớn, bởi vậy việc cuối tuần trở về làng quê khiến họ háo hức trải nghiệm. Xu hướng này giúp nhiều người tìm thấy cảm giác thư thái, giải tỏa căng thẳng và chờ đợi những niềm vui nhỏ bé trở lại với chính mình.
Hãy lắng nghe vài mẩu chuyện nhỏ của những người lựa chọn xu hướng sống mới này để xem họ đã thu hoạch được những gì.
Phương Thảo, 33 tuổi, sống tại Hà Nội
Tôi và chồng đều làm việc liên quan đến công nghệ thông tin, trước đây hàng ngày đều phải lao lực trong môi trường cạnh tranh khốc liệt. Tối phải làm việc đến 12 giờ đêm, cuối tuần chỉ nghỉ một ngày, mỗi ngày đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Năm 2019, tôi đã từng bỏ việc một lần, bởi vì tôi luôn tự hỏi mình: Tôi thực sự muốn sống cuộc sống như thế này sao? Tôi thực sự khao khát thành tựu trong sự nghiệp sao? Câu trả lời là không.
May mắn thay, tôi và chồng có cùng suy nghĩ. Tương lai chúng tôi mơ ước có một ngôi nhà nhỏ với sân vườn, trước cửa có vài khoảnh đất, nuôi hai con chó, làm nghề gì đó tự do. Chúng tôi là một cặp đôi làm quản lý sản phẩm và lập trình viên, có thể phát triển độc lập, tôi cũng sẽ bắt đầu viết lách. Có người bên cạnh cùng làm việc này là một điều hạnh phúc.
Tôi và chồng thường xuyên cùng hai con chó cưng đi dã ngoại ở ngoại ô. Để thực hiện cuộc sống như vậy, ít nhất phải chuẩn bị hai điều: Tài chính đủ dày và học cách làm nông.
Vì vậy chúng tôi đưa ra một kế hoạch chuyển tiếp: “Thành thị năm ngày, nông thôn hai ngày”.
Tôi quay lại đi làm để tích lũy tiền bạc và mở kênh cá nhân trên các nền tảng mạng xã hội để kiếm tiền, mục tiêu là để dành đủ 2 tỷ đồng. Đến cuối tuần, chúng tôi sẽ chọn một ngày để làm nông dân, trồng trọt xong thì trở về.
Tôi và chồng thuê một mảnh đất 30m2 ở khu trang trại ngoại ô. Đồng thời chúng tôi bắt đầu xem một số phim và sách, như “Nông trại của Clarkson”, “Rừng nhỏ”, “Quả ngọt cuộc đời”, phát hiện ra rằng ở Nhật Bản, cuộc sống “thành thị năm ngày, nông thôn hai ngày” đã khá phổ biến.
Đây cũng coi như là việc thực hành trước, bởi vì chúng tôi cảm thấy Hà Nội không phải là nơi dễ sống, đất đai đắt đỏ, kế hoạch sau này có lẽ chúng tôi sẽ chuyển về một vùng ngoại ô với chi phí rẻ hơn.
Chúng tôi đã thuê một mảnh đất nhỏ ở phía ngoài nội thành, lái xe tới mất khoảng 30 phút. Chủ nông trại tại nơi này đã thuê một khoảng đất lớn, sau đó lại cho thuê lại, chúng tôi đã thuê một phần diện tích 30m2 với giá hơn 7 triệu đồng/năm.
Trước khi bắt đầu làm “nông dân bán thời gian”, vợ chồng tôi đã thử nghiệm trên ban công.
Khi trồng cây trên ban công, chúng tôi cũng chụp một số bức ảnh để ghi lại quá trình lớn lên của chúng. Sau đó, chúng tôi cảm thấy việc chỉ trồng trên ban công không thể phát huy hết khả năng của mình, có phần không thỏa mãn. Hơn nữa, ở Hà Nội không dễ để thuê được căn hộ có ban công hướng Nam giá rẻ, ánh sáng không đủ, cây cũng không thể phát triển tốt.
Chúng tôi đã tìm kiếm trên mạng để tìm một nơi có thể tự do phát huy khả năng của mình. Và thế là chúng tôi đã tìm thấy mảnh đất ở trang trại kia. Hơn nữa, tại trang trại sẽ có người hướng dẫn chúng tôi về kiến thức và kỹ năng trồng trọt. Có rất nhiều thứ cần phải thực hành, không thể tìm thấy hướng dẫn trên mạng.
Kể từ khi vợ chồng tôi bắt đầu làm nông dân vào cuối tuần, hạnh phúc của chúng tôi đã rõ ràng được nâng cao. Trước đây tôi làm quản lý sản phẩm, hàng ngày phải giao tiếp với đủ loại người, không có cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên, cuối tuần có thể sẽ ở nhà, lướt điện thoại một ngày trôi qua. Bây giờ chúng tôi đều mong chờ đến cuối tuần, rất đáng để trông đợi.
Đến sáng thứ Bảy, chúng tôi đầy động lực, thức dậy còn sớm hơn cả khi đi làm, từ 7 giờ bắt đầu chuẩn bị những đồ cần mang theo như kéo, găng tay, quần áo chống nắng.
Đến mùa xuân và mùa thu, công việc chính trong “cánh đồng” là đảo đất, rải phân, sau đó tùy theo loại rau chúng tôi muốn trồng mà xây luống và làm bờ. Cuối cùng thì có thể gieo hạt. Cà chua và ớt khi lớn đến một mức độ nhất định, cần phải cắt tỉa cành phụ. Cải bắp thì cần phải bắt sâu định kỳ.
Sau khi bắt đầu trồng trọt, tôi mới phát hiện ra rằng làm nông dân cũng không hề dễ dàng. Lấy ví dụ như cuốc đất, thực sự rất vất vả. Một mùa đông trôi qua, đất đã vón cục và cứng. Chúng tôi cần dùng một cái cuốc sắt, cuốc xuống, sau đó đập vỡ, làm cho đều và bằng phẳng. Có lần chúng tôi mời hai người bạn, chỉ việc đào đất đã mất 5 tiếng đồng hồ.
Một khó khăn khác là các loại rau có các phương pháp trồng khác nhau. Một số loại được trồng trên mặt đất bằng phẳng, một số khác được trồng trên các bờ luống hai bên. Và đôi khi hạt giống lại được gieo quá sâu, chúng khó mọc lên, nếu gieo quá nông thì có thể khi tưới nước sẽ bị trôi đi, nên cần phải nắm bắt độ chính xác này.
Những loại rau chúng tôi trồng được sau này cũng sẽ mang về chia sẻ cho bạn bè xung quanh.
Trong vài năm qua vì dịch bệnh, phong cách sống tự cung tự cấp này có vẻ như đã trở nên phổ biến. Nghĩ lại, trước kia chúng ta dường như đã quá xa rời tự nhiên.
Đến cuối tuần, dành một buổi chiều để làm vườn, đó là một công việc lao động chân chất, chỉ cần tập trung vào cách làm thế nào để trồng tốt chúng, mệt rồi thì ngồi nghỉ. Đối với những người như chúng ta thường đau đầu với công việc, đây là cách giải tỏa stress rất tốt.
Lúc ấy, khắp nơi đều ngập tràn sắc xanh, xung quanh còn có một số người lớn tuổi dẫn theo trẻ em đến làm vườn. Con người và thực vật đều sống một cách tự nhiên, thong dong.
Nhìn thấy những hạt giống mà mình gieo xuống bắt đầu nảy mầm, mọc lá và kết trái. Tâm trạng của tôi cũng dần thay đổi – tôi vẫn có quyền lựa chọn, cuộc sống có thể trở nên khác biệt thông qua việc chăm sóc và nuôi dưỡng, mọi việc đều có khả năng xảy ra.
Hải Yến, 31 tuổi, sống tại TP.HCM
Tôi là một bà mẹ toàn thời gian, con tôi đã ba tuổi.
Sau khi đại dịch bắt đầu, không tiện đi du lịch xa, cũng không dám đưa con đến những khu vui chơi trong nhà đông người nữa, thế là tôi bắt đầu đưa con tham gia các hoạt động ngoài trời.
Cuối tuần nào chúng tôi cũng có kế hoạch cụ thể, như là đi dã ngoại ở công viên, đi bộ quanh hồ hoặc sông lớn, mỗi lần đến với thiên nhiên đều vô cùng vui vẻ, cảm giác đó khiến người ta nghiện.
Có một lần chúng tôi đến một làng quê ngoại ô chơi, một số người dân ở đó đến từ các địa phương khác, một số đã thuê đất ở đó làm vườn gần mười mấy năm, họ sống trong một tình trạng rất thoải mái.
Tôi cũng phát sinh lòng mong ước, muốn thuê một căn nhà nhỏ, có một tổ ấm giữa thiên nhiên, mỗi cuối tuần có thể dẫn con đi hoạt động ngoại khóa, sống một cuộc sống không có ở trong thành phố.
Sau khi tìm kiếm không ngừng nghỉ trong nửa năm, cuối cùng tôi đã tìm được một nơi cách trung tâm thành phố một giờ lái xe và thuê được 2 sào đất.
Khu trang trại này có nhiều cây ăn quả, mùa nào cũng sai trĩu. Cuối tuần nhiều phụ huynh và con cái cùng nhau đi dã ngoại.
Đó chính là vị trí lý tưởng, một mặt, trẻ em có thể tiếp xúc với thiên nhiên trong một không gian an toàn, mặt khác, nếu sau này có thể dành mỗi cuối tuần ở đây, chứng kiến sự lớn lên của những loại cây trồng, họ sẽ biết rau củ hàng ngày mua từ siêu thị đến từ đâu. Những rau củ này không phải không có hóa chất, cũng cần phải phun thuốc trừ sâu, trải qua bốn mùa.
Tôi muốn cho con cái hiểu được nền tảng thực tế của cuộc sống mà chúng ta đang sống, biết chúng ta mong muốn cuộc sống như thế nào và làm thế nào để tạo dựng nó. Vì vậy chúng tôi đã quyết định thuê ngay khu vườn này và đặt tên cho nó là “Trang trại những ngày nhỏ”.
Sau này, khi tiếp xúc nhiều hơn với thiên nhiên, sự thay đổi của đứa trẻ ngày càng lộ rõ. Trước đây, bé tương đối dè dặt và nhút nhát, thường lo lắng khi nhìn thấy những đứa trẻ khác. Bây giờ cháu đã cởi mở và chủ động hơn trong việc nói chuyện với các bạn trẻ khác.
Những năm gần đây, giáo dục thiên nhiên ở các thành phố lớn rất phổ biến, tôi thấy nhiều trường học tổ chức các buổi dã ngoại để con được gần gũi với thiên nhiên và giải phóng bản năng như trồng rau, hái lượm, cắm trại,…
Hơn nữa, con tôi sắp vào mẫu giáo. Tôi ở nhà nội trợ đã bao nhiêu năm, rất mong được trở lại xã hội. Trước khi trở thành một bà mẹ nội trợ, tôi làm giáo viên mỹ thuật ở một trường học. Lúc đó, công việc của tôi rất nhàn nhã và tôi chỉ làm việc hai ngày một tuần. Nhưng đó không phải là công việc mà tôi vẫn mong muốn để tạo ra giá trị cá nhân.
Một người hàng xóm rất tốt của tôi từng là giáo viên dạy toán ở một trường tiểu học. Cả hai chúng tôi đều có kinh nghiệm giảng dạy tương đối phong phú. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu ngay lập tức và nghĩ rằng có thể hợp tác cùng nhau để chào đón nhiều phụ huynh và trẻ em đến trang trại vào cuối tuần.
Không giống như giáo dục thiên nhiên trải nghiệm, chúng tôi sẽ thiết lập kế hoạch giảng dạy. Ví dụ, sử dụng thiên nhiên để mở rộng năm giác quan của trẻ. Tập trung vào một chủ đề tại một thời điểm và mở rộng việc học của bạn. Nếu hôm nay là về quả cam, chúng ta sẽ đến vườn cam để dạy các em về hình dáng của cây cam, sau đó quan sát màu sắc, hình dáng của quả cam rồi đưa các em vẽ phác họa.
Sau đó, chúng ta sẽ cho trẻ sử dụng khứu giác để tạo mùi thơm bằng cách sử dụng vỏ cam, lá và các loại gia vị khác mà trẻ muốn. Quả cam còn được dùng để dạy toán cho trẻ nhỏ, chẳng hạn như dạy đếm bằng cánh hoa cam.
Cuộc sống của “thành thị năm ngày, nông thôn hai ngày” mang lại cho tôi một ý nghĩa khác. Tôi đã tạo ra một ngôi nhà cho các con mình giữa thiên nhiên và tôi có thể học tập khắp vùng nông thôn mà không bị hạn chế vào mỗi cuối tuần. Tôi cũng tìm được một nghề nghiệp ngoài công việc nội trợ và bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc đời mình.
An Judy, 29 tuổi, sống tại TP.HCM
Tôi thường làm việc ở một studio chụp ảnh ở thành phố, cuối tuần tôi về quê sống với mẹ hai ngày. Theo tôi, có thể chuyển đổi giữa công việc và cuộc sống theo ý muốn là một điều may mắn.
Khi tôi 17 tuổi, bố tôi ốm nặng và qua đời. Ngôi nhà ở quê trở thành nỗi đau buồn của cả gia đình. Mẹ tôi cũng cảm thấy việc làm nông một mình không thể nuôi sống hai chị em tôi nữa, chúng tôi rời quê lên TP.HCM.
So với ở dưới quê, cuộc sống ở đây thuận tiện hơn nhiều, tốc độ phát triển tương đối nhanh mỗi ngày. Sau khi ra trường tôi làm việc ở một công ty truyền thông mới được hai năm. Đôi khi tôi phải ngồi im trong văn phòng dù không có nhiệm vụ gì, cảm giác như mình đang lãng phí thời gian.
Sau đó, tôi nghỉ việc và trở thành một nhiếp ảnh gia tự do, hàng ngày tôi gặp gỡ mọi người từ mọi tầng lớp xã hội và chụp ảnh các sản phẩm, tòa nhà và quay video công ty. Lịch trình rất ngẫu nhiên, chẳng hạn có lần tôi cần quay một mùa xuân tự nhiên ở quê nhà. Từ lúc hoàn tất việc hợp tác đến khi quay xong, tôi chỉ mất hai hoặc ba ngày. Tôi luôn ở trong trạng thái sẵn sàng bật dậy làm việc bất cứ lúc nào, không thể an tâm thu xếp cuộc sống.
Mặc dù tôi đang làm công việc nhiếp ảnh mà mình thích nhưng tôi không có cảm giác như đang tạo ra tác phẩm vì khách hàng luôn có sự đòi hỏi riêng. Và tôi chỉ có thể tiếp tục sửa đổi nó dựa trên ý kiến của bên kia.
Trên thực tế, tôi thích chụp phong cảnh thiên nhiên hơn. Mọi sáng tạo của thiên nhiên đều có thể bị đóng băng, và những gì bạn nhìn thấy chính là những gì bạn nhận được. Đôi khi bạn có thể chụp được những bức ảnh bất ngờ.
Tôi nghĩ về vùng đất và ngọn núi nơi tôi đã sống khi còn nhỏ. Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra ở đó bây giờ. Tôi thực sự muốn quay lại và nhìn thấy nó. Có lẽ, thiên nhiên cũng có thể cho tôi chút cảm hứng chụp ảnh. Tôi cũng có thể dùng máy ảnh của mình để ghi lại phong cảnh, ẩm thực trên núi và giới thiệu quê hương của mình với nhiều người hơn.
Mẹ tôi và tôi đã nói chuyện với nhau về mọi chuyện, và sau khi bàn bạc với mẹ, mẹ đã đồng ý ở lại với tôi hai ngày một tuần. Chỉ mất nửa giờ lái xe tới đó.
Tôi trở về sau 3 năm quê hương đã thay đổi nhiều nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc của tuổi thơ. Khi đó, cảnh đàn trâu gặm cỏ ngơ ngác trên sườn đồi, cảnh đập nước cùng bạn bè rượt đuổi, chơi trốn tìm bên ngoài ngôi nhà lợp ngói xanh lúc chạng vạng đều hiện rõ trong tâm trí tôi.
Nhưng trong ký ức tuổi thơ của tôi, xóm đó có rất nhiều thanh niên và trẻ em, còn bây giờ chỉ còn lại một số người già đứng đó.
Một hôm, khi tôi đến nhà ông bà ngoại, họ tựa vào đầu giường, tắt đèn, thỉnh thoảng mới nói vài câu. Hình ảnh này chỉ còn đọng lại trong ký ức tuổi thơ của tôi, mỗi lần nhìn thấy, tôi cảm thấy đặc biệt ấm áp và thoải mái.
Nhà chúng tôi được bao quanh bởi những cánh đồng rau và cây cối. Mẹ con tôi gieo hạt hai lần một năm nên có đủ rau quả cho bốn mùa. Trước cửa có khóm tre và con mương, nơi nước mưa chảy vào mùa mưa.
Ngôi nhà của gia đình là một căn nhà hai tầng được xây cách đây hơn 10 năm, mặt tiền lợp ngói trắng không nhô ra, các phòng bên hông được xây dựng tiện nghi, kiên cố hai bên nhà bếp và kho củi. Tôi trồng ba cây hồng trước cửa nhà. Bây giờ chúng đã cao tới ba tầng rồi.
Nhiều khi về, tôi chỉ nhìn ngắm hoa cỏ ngoài sân, có tiếng mẹ và hàng xóm trò chuyện bên cạnh, tôi cảm thấy rất an tâm và tôi quên đi mọi muộn phiền.
Nhìn lại thời thơ ấu, tôi thực sự không có cảm xúc gì đặc biệt với cuộc sống nơi nông thôn. Ngày qua ngày, mỗi ngày trôi qua một cách tự nhiên, gia đình tôi sống cùng nhau, bố mẹ tôi làm ruộng, còn tôi chơi đùa với lũ trẻ ở ngoài đồng, tôi không có khái niệm về thời gian và chưa bao giờ nghĩ về ý nghĩa của nó.
Nhưng khi tôi đi học và làm việc ở ngoài, rồi trở lại đây khi lớn lên và trưởng thành, bao kỷ niệm tuổi thơ như tua lại, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác vụt qua trước mắt. Tôi chợt trân trọng và cảm thấy biết ơn. Tôi sẽ cẩn thận quan sát và ngắm nhìn từng bông hoa, con chim, con cá, côn trùng, cây cỏ mà tôi nhìn thấy bây giờ, đồng thời tôi cũng sẽ dành một chút thời gian để nhìn lại cuộc sống của chính mình, như thể vẻ đẹp của quá khứ đã bị mất và được phục hồi.